Chùm thơ Tân hình thức- Nhiều tác giả

NGUYỄN HOẠT

Tình buồn

Ngày qua ngày đêm lại
qua đêm đồng hồ vô
tư luôn điểm tiếng nhưng
em không vô tư đỏ

mắt chờ anh và anh
không tới và thư không
tới và tình yêu không
tới. Đồng hồ chết –

hết pin – và ngày lặng
im và đêm lặng im
và tình lặng im chỉ
có đôi mắt buồn nhỏ

lệ.

HUỲNH LÊ NHẬT TẤN

Ý nghĩa điều bắt đầu

Từ khi sinh ra lớn lên. Bạn
Có nghĩ tự mình bóc từng hạt
lớp da, tính chai lỳ trên khuôn
mặt kẻ lạ? Riêng tôi thích khui

lớp màng trinh như trái trứng gà
mẹ hấp sống trong nồi cơm từ
chiều. Muốn ăn xin từ tốn sẽ
hấp dẫn như lực hút mặt đất

Tôi đang khát uống từng giọt khi
cuống họng khô tưởng như có em …

THIỀN ĐĂNG

Bóng

Cái bóng nọ cái bóng
của người đàn ông lại
gần cái bóng kia cái
bóng của người đàn bà

hai cái bóng kia cái
bóng của người đàn bà
và bóng của người đàn
ông hai cái bóng ở

trên tường gần nhau thật
gần như hai người gần
nhau thật gần ở trên
giường bóng của chiếc giường

bất động ở trên tường
như hai cái bóng bóng
người đàn bà bên bóng
người đàn ông bất động

ở trên giường hai cái
bóng bất động người đàn
ông và người đàn bà
gần thật gần bất động.

NGUYỄN HOÀI PHƯƠNG

Bài thơ về những que diêm

Một buổi chiều, và vì thế mà rất
có thể là một buổi chiều của ngày
thứ năm nào đó, những que diêm tự
nhiên cảm thấy sự chật chội trong cái

vỏ diêm của chúng càng lúc càng trở
nên cùng cực đến không thể chịu được
nữa, bèn, lúc đầu là cục cựa, xoay
xở và sau đó là lấy hết can
đảm cố thoát ra ngoài, để rồi ngay
sau đó rơi vào một cái vỏ diêm
khác dài hơn và rộng hơn như hầu
hết những que diêm khác cùng cảnh ngộ…

II

Những que diêm, sau đó lại hết sức
thêm một lần nữa và những lần nữa,
cố gắng thoát khỏi những cái vỏ diêm
cũ để rồi cuối cùng lại chui vào

những cái vỏ diêm mới, và cứ thế,
cứ thế, khi chúng đã tưởng không thể
thoát khỏi số phận đã định là ở
trong những hộp diêm thì những que diêm

tự nhiên lại nẩy ra được một ý
tưởng cực kỳ giản dị là đằng nào
cũng cháy thôi thì cứ cháy bùng lên,
cháy luôn cả những cái vỏ vô dụng

từ trước vẫn khăng khăng tự nhận bảo
hộ chúng về mọi mặt.
./.
10 / 09

NGUYỄN TẤT ĐỘ

Bài tình số 2

tình yêu đẹp như một buổi chiều
trên bãi biển có mây có gió
có con sóng vỗ bờ cát vàng
có đôi tình nhân (có thể là
anh và em, cũng có thể là
một đôi tình nhân khác) bước đi
tay trong tay, mắt nhìn về phía
xa xa trong trí tưởng tượng có
một chốn bình yên trong đôi môi
gắn chặt trong đôi mắt nhắm nghiền
trong niềm hạnh phúc trào dâng họ
quên rằng chút xíu nữa là đêm

TRẦN VŨ LIÊN TÂM

Đồng hành của người ăn mày

Ngay cả trong một cơn mưa rào,
hắn vẫn đứng dựa vào cột đèn;
cái mũ hiệu Yankee ngả màu
xám hợp với bạn đồng hành của
hắn, cơn mưa. Mái tóc muối tiêu
dài tới vai; bộ râu ôm lấy
cằm, chiếc áo sơ mi bám bụi
đất của nông trại ướt át, chiếc
quần dài chấm lê trên lề đường
lót đá, khóe miệng làm căng nụ
cười từ đông tới tây, cơ thể
thèm cơn tắm. Bạn đồng hành vấy
bẩn câu chuyện đời hắn: nguyệch ngoạc
trên một tấm bìa U.P.S:
“KHÔNG NHÀ! XIN GIÚP!”
Tạ ơn Chúa đó chỉ là một
cơn mưa rào không phải là cơn
mưa tầm tã.

(Dịch từ nguyên bản tiếng Anh, the beggar’s companion.)

ĐOÀN MINH HẢI

Phố cổ

Đêm nghe dòng sông thở dài đêm tôi
là dòng sông cũng thở dài tự nhủ
mình bắt đầu lại từ đây – hôm nay
lão già về tại phố xưa ngồi trong
quán cũ với ly cafe đen đắng
nhìn đường phố dọc ngang có con ngựa
què đang bước qua cầu gỗ rót quá
khứ vào tương lai rồi lại rót nghiêng
tương lai vào quá khứ thấy tôi hôm
nay lão già ngồi đó uống từng ngụm
cafe đen đắng và nhìn bụi bốc
lên từ ven đường thương xót từng bước
chân em thuở xưa lâu rồi hay
mới đây hay chưa đến…

LÝ ĐỢI

Điều an ủi

Trên những con đường thành phố có tình
yêu của ta. Nàng đi đâu trong thời
gian bị chia cắt chẳng có gì quan
trọng. Nàng không còn là tình yêu của

ta, ai cũng có thể chuyện trò với
nàng. Nàng không còn nhớ ra; ai đúng
ra là kẻ đã yêu nàng? Nàng tìm
hình ảnh giống mình trong những cái nhìn

mong ước. Khoảng không nàng đi qua là
lòng chung thủy của ta. Nàng vẽ ra
hi vọng và nhẹ nhàng khước từ nó.
Chẳng cần dự phần nàng vẫn có ưu

thế hơn cả. Ta sống trong sâu thẳm
tình yêu như một xác thuyền trôi hạnh
phúc. Nỗi cô đơn của ta không hề
biết nó chính là kho báu của nàng.
Trong kinh tuyến bao la nơi tình yêu
ta cất cánh, sự tự do của ta
đào chỗ cho mình. Trên những con đường
thành phố có tình yêu của ta. Nàng
đi đâu trong thời gian bị chia cắt
chẳng có gì quan trọng. Nàng không còn
là tình yêu của ta, ai cũng có
thể chuyện trò với nàng. Nàng không còn
nhớ ra; ai đúng ra là kẻ đã
yêu nàng và soi sáng cho nàng từ
xa để nàng khỏi ngã?

HÀ DUY PHƯƠNG

Đêm trên biển Mỹ Khê

Quay lưng về phía mặt người những
ngọn dù san sát nằm nghiêng trên
bờ cát ngước mắt nhìn sao che
chắn cho đôi lứa yêu nhau mọc

hồn nhiên trên cát những đôi mắt
tình nhân ném vào con sóng những
con sóng ném vào biển đêm lênh
đênh hát lời tình tự… biển nơi

nào cũng là biển mà sao mỗi
quãng liếm bờ lại gọi khác tên
tôi đêm này với biển Mỹ Khê
hun hút bãi bờ trời biển riêng

chung riêng chung những ngọn dù từng
ngọn sóng riêng chung và tôi riêng
chung… Quay lưng về phía mặt người.

HUY HÙNG

Unlimited

Gã nhà thơ học làm nhà khoa học
lần mò loanh quanh trong đầu về một
tốc độ không giới hạn vượt không gian
và thời gian sẽ xô đổ mọi kỷ

lục về một tốc độ của một bài
thơ không giới hạn vượt không gian và
thời gian ra đời sẽ xô đổ mọi
kỷ lục thơ ca khi cái đầu gã

đang nóng dần lên như Trái Đất đang
nóng dần lên và gã mơ về một
điểm tựa lý tưởng cho thế giới về
một cột mốc lý tưởng cho thế giới

như có một cái barrière chắn ngang dòng
suy nghĩ đang chờ đợi tiếng hú của
con tàu chốc chốc cột đèn giao thông
đổi màu: xanh – vàng – đỏ – xanh khi gã

nhà thơ vẫn lần mò trong dòng suy
nghĩ về một tốc độ không giới hạn
sẽ xô đổ mọi kỷ lục để bước
qua ngã tư đường sắt chợt một tiếng

còi hú lên chói tai: barrière chắn ngang
đường tàu!

LÊ HƯNG TIẾN

Những con chữ nhảy lò cò

nắng vỡ ra niềm khát, tay gieo
hạt xanh xanh trong mắt, hơi thở
ấm bàn chân the thé tinh khôi
làm ngọt trái tim; khi nắng tẩm
liệm trong suốt thì xúc cảm bắt

đầu đỏ ối và những tầng nghĩa
làm hồn chuông run rẩy; con người
lại bỏ hoang hoài bao dung chỉ
vì ong bướm hút quên những phần
bí mật. Im lặng mùa gió lên

hương và nắng ngẫu nhiên làm nụ
cười chuyển màu thì người ta xâu
bình yên thành từng địa hạt nước
mắt choàng vào ai phù sa rỗng
thời gian lên không, những đứa trẻ

tắm gội những con chữ nhọc nhằn
phơi ải vầng trăng móc và miền
nắng móc, những người lớn cũng móm
mém những con chữ hằn học phơi
ải vầng trăng khuyết miền nắng khuyết;

khát vọng tức tưởi máu xông từ
đầu mắt tay khi đỉnh điểm thái
dương loe lóe những con chữ bỗng
hiển linh thì nắng được tẩm liệm
trong suốt, trong suốt. Trong và suốt!

ĐÀI SỬ

Góc phố

anh gở những cọng gió
rối trong tóc em hoang
mang mùa hè chan đầy
nắng tình yêu hâm hấp
nụ hôn vỡ nắng buổi
chiều những cao ốc lêu
nghêu người mỹ đen trong
bộ đồ lụng thụng trạm
xe bus vắng down town
vắng chủ nhật vắng em
rực rỡ trong trang phục
nắng cháy ửng trên đôi
môi nắng của ngày cuối
cùng mùa hè theo con
đường cũ đi hoài trên
một con phố uống lại
ly rượu có vị chát
của ngày hôm qua cái
bóng lớn dần theo buổi

chiều em ở nơi nào
trong góc phố?