trước cửa nhà tôi đứng
ngồi xuống rồi ngồi xuống
lên vì không quen ngồi
xổm lâu trước cửa nhà
mười tám giờ chiều kể
về mười bảy giờ trước
đó tôi chẳng có đứng
ngồi xuống rồi ngồi đứng
lên vì chờ đợi chứ
không phải vì tôi khó
chịu sự chờ đợi bây
giờ là sự quen thuộc
nhất trong cuộc đời tôi
tôi ngó quanh tôi nghiêng
qua nghiêng lại như thể
sự chuyển động đang ngó
nghiêng vào thời gian này
để bất chợt thấy một
người đi trên chiếc ves
pa màu đỏ dừng lại
dưới ánh đèn đường vừa
bật lên từ hai ba
mươi phút trước đó trong
khi tôi vẫn đang đứng
ngồi xuống rồi ngồi đứng
lên theo thói quen của
thường ngày và mọi ngày
thôi tôi nhìn thấy trên
chiếc xe đó là một
cô gái và cô gái
ấy hỏi tôi một điều
mà có vẻ như đang
lập lại như thể sự
chuyển động đang ngó
qua lại vào phía tôi
tôi không biết trả lời
gì cho cô gái ấy
cho nên tôi để mười
tám giờ chiều trả lời
và tôi rồi lại cứ
đứng ngồi xuống rồi ngồi
đứng lên chờ đợi sự
quen thuộc trở về trong
cửa nhà . . .