MỐI QUAN HỆ GIỮA TÔI, VÀ NHÀ THƠ
Ngày hôm nay tôi
ngồi trong một không
gian có độ chùng
thấp sát đỉnh đầu
và ánh nắng chung
quanh khá yếu ớt
thời gian bấy giờ
giả như muốn đánh
giấc nghỉ ngơi thì
thực lí tưởng tôi
ngồi chỗ ánh nắng
sáng soi tỏ chỉ
nửa khuôn mặt cách
chỗ ngồi chừng vài
bước khoảnh đất bạc
nhô cao vừa đủ
một người nằm để
dành làm sinh phần
cũng rất lí tưỏng
tôi ngồi một hồi
cảm thấy không gian
càng lúc càng chùng
thấp không sao chịu
nổi nhưng chả cách
gì chạy thoát khỏi
tôi quyết định tách
đầu ra khỏi thân
mình (tứ chi vẫn
ở i chỗ cũ
xem, có vẻ tàn
nhẫn!) lúc tách đầu
ra khỏi thân mình
do tóc dài quá
chốc chốc tôi cứ
rùng mình ngó dáo
dác (tụi thương vay
đời nào, thường, cùng
lúc chúng có thể
rất nhốn nháo đồng
thời cũng có thể
rất ủ rũ, sẵn
sàng khóc mướn!) quan
sát thời gian trôi
nhanh trong cái không
gian càng lúc càng
chùng thấp cặp mắt
tôi trở nên cặp
mắt nhà nghề, nhìn
trời biết đám đám
mây trước mặt tiến
thoái lưỡng nan như
nào (!) cho đến khi
ánh nắng chung quanh
tắt hẳn đột nhiên
thân mình vụt đứng
dậy hai chân hổng
mặt đất nom hết
sức lơ lửng, đầu
chúc mũi xuống hít
hít mười ngón chân,
chừng hít đã thỏa
thuê giở hai tay
lên đậy hai mắt
tôi thấy mình vẫn
đang tiếp tục lăn
vòng theo cuộc lữ …
*