Chùm Thơ
Vương Ngọc Minh
______________
LẶNG LẼ
tôi đang ngó ngang vì
ngỡ vướng vào một mạng
nhện chữ trong vô thức
nhưng thực ra không đúng
chữ trong vô thức không
hề là một mạng nhện
chúng nằm xếp đặt có
thứ tự lớp lang mặc
dù các lớp lang giờ
đã cũ kĩ thú thực
bao lâu rồi tôi cứ
ngồi ngồi đến độ không
buồn đứng dậy động đậy
thì chuyện chồm tới dù
chỉ để nhặt tuổi tên
lên lau chùi là không
hề và như mọi khi
như mọi khi tôi vẫn
tự hỏi “mà tại sao
phải đứng dậy chồm
tới? tại sao kêu con
chữ mà không kêu thằng
chữ!” tôi đang tự hỏi
rằng tại sao lại ngỡ
vướng vào một mạng nhện
chữ trong vô thức và
đồng thời cảm thấy là
mình sắp sửa sầu khổ
thì đột nhiên vụt đứng
dậy một hành động hoàn
toàn mang tính tự phát
tôi đứng im lặng nhìn
thẳng vào các mặt chữ
và như vậy tôi đứng
im lặng nhìn các mặt
chữ hằng mấy tiếng đồng
hồ rốt cùng vì chỉ
muốn lắng nghe ý nghĩ
câu “con cá sống nhờ
nước!” tôi tách từng
chữ ra cầm lên lau
chùi cho tới láng lẩy
cho đến khi đấy rồi
thực kì dị tôi cứ
tiếp tục tự hỏi “tại
sao kêu con chữ mà
không kêu thằng chữ – nhỉ!”
BIỂN CẠN CỢT
tôi hỏi con chim bói cá
mày có thấy tao ở đây
hôm qua nó đáp hôm qua
chả có đám mây nào ở
đây hết mẹ rượt cái cọc
nhọn tôi nói hừm có lẽ
nào mày quên rồi ư nó
đáp suýt nữa tôi té nhào
lộn cổ từ cái cọc nhọn
đấy tôi hỏi lại gằn từng
chữ mày có thấy tao ở
đây hôm qua con chim bói
cá ra vẻ nghĩ ngợi nó
đáp hôm qua anh có muốn
như vậy đâu anh mơ thì
có mẹ rượt cái cọc nhọn
tôi nói có lẽ nào mày
quên rồi ư nó đáp có
một thằng điên cắm cái cọc
nhọn kêu tôi đứng trên đó
suýt nữa tôi té nhào lộn
cổ tôi đưa mắt nhìn con
chim bói cá hỏi gằn từng
chữ hôm qua mày có thấy
tao ở đây ra vẻ nghĩ
ngợi con chim bói cá đáp
hôm qua có cái gì đáng
để nhớ lại chứ suýt nữa
tôi té nhào lộn cổ từ
cái cọc nhọn đấy tôi đảo
mắt nhìn quanh mẹ rượt
cái cọc nhọn con chim bói
cá cứ chực đổ nhào tôi
nói mày chưa bao giờ chú
ý đến điều gì cả cuộc
đời có bao giờ hết chuyện
chứ tốt hơn mày trả lời
tao là mày có thấy tao
ở đây nghĩa là trên đời
này hôm qua con chim bói
cá hết còn ra vẻ nghĩ
ngợi nó lưỡng lự đáp tôi
đã nhìn lên đầu thấy mây
nhiều vô kể có phải hôm
qua anh là mây suýt nữa
tôi té nhào lộn cổ đấy!
NGỒI BÊN ĐƯỜNG CHỜ MỘT NGỪƠI
đang thở dài thườn thượt
tôi nghĩ mình chả chú
ý hoặc chú tâm đến
gì nhưng tôi lầm bởi
tôi có phải người ở
tận đâu đâu đâu và
tất nhiên sau khi thở
dài thườn thượt có thể
tôi sẽ thở hổn hển
và nghĩ là mình không
chú ý hoặc chú tâm
đến gì nhưng thực ra
tôi đã lầm hết sức
trầm trọng hai mắt tôi
có thể lòi bất cứ
lúc nào bởi đơn giản
tôi có phải người ở
tận đâu đâu đâu đường
có phải của riêng ai
mọi thứ trên đời cũng
phù phiếm à không rồi
cũng trời đất và giờ
đây tôi chẳng còn mấy
tin tưởng vào chính sự
chú tâm của mình nữa
sắc sắc không không việc
thở dài thườn thượt hay
thở hổn hển cũng hết
còn ý nghĩa cho dẫu
sau đó tôi có đi
hết sai lầm này tới
sai lầm khác!
BÀI CHO BUỔI SÁNG
… và, hoài phương
Khi ánh ngày ùa thơ
vào phòng tôi vẫn chưa
có quyết định đúng hơn
chả rõ ràng mục đích
gì sất cứ nằm đảo
mắt ngó từ góc phải
căn buồng sang góc trái
căn buồng ngó góc trên
cùng căn buồng xuống dưới
chân căn buồng ý nghĩ
nảy ra chỉ duy nhất
một ý nghĩ là tránh
ngó bốn vách buồng và
làm sao để đừng ngó
cái trần buồng rõ ràng
thơ sống với tôi mỗi
ngày chung chạ với các
vách buồng chẳng nhất thời
chút nào sất vòng hai
tay gối dưới gáy tôi
tập trung vào hai con
người một bằng xương bằng
thịt một người như ảo
như thực hết sức thơ
mộng nhưng quái (! ) ánh mắt
lại đảo ngó từ góc
trái căn buồng sang góc
phải căn buồng đoạn ngó
từ phía dưới chân căn
buồng lên phía trên cùng
căn buồng quái (!) phát nhận
ra rằng tôi đã không
hề ngó một cách thực
sự ngó bất kì gì
kể từ lúc ánh ngày
ùa thơ vào căn phòng
để đó một người như
ảo như thực hết sức
thơ mộng cùng các miếng
buồng – vách!
CHỮ HIẾU
mỗi lần bị tôi cấu
mông i rằng thực thần
sầu thị kêu tôi “đồ
già dịch!” quả tình tôi
không hiểu trong ba chữ
“đồ già dịch!” có hàm
chứa thêm nghĩa gì khác
tuy nhiên thấy thị cứ
đứng im thở dốc tất
nhiên sau lưng thị không
tài nào tôi có thể
đứng im cho đến khi
trong đầu tôi lóe lên
một ý tưởng và trong
lòng thị lóe lên niềm
thương cảm vâng niềm thương
cảm vô bờ bến chúng
tôi ngồi xuống phần tôi
từ đó thực thần sầu
cứ mặc kệ cho thị
liền miệng kêu “đồ già
dịch … đồ già dịch!” tôi
chỉ việc dò sao cho
đúng mạch câu chuyện – là
được!
ÔI!
với ta đàn bà hừm
phải gợi cảm bạo liệt
phải dữ dằn ngày tối
luôn mở miệng thở nói
nhỏ nhẹ “em sẽ mang
tương lai hạnh phúc lại
cho người” được vậy ngày
tối hả họng táp táp
ta sống đúng kiểu “con
cá sống nhờ nước” đàn
bà với ta hừm! phải
giảo quyệt đậm son phấn
không vớ vẩn luôn mở
miệng thở ngày tối thỏ
thẻ “tới đây kề bên
em sẽ đem tương lai
hạnh phúc lại cho người”
được thế ta rũ hết
những mùa đau đeo bám
từ địa ngục ngoi lên
cứ thế sống đời sống
cực hùng dũng tên tuổi
ta (om!) đại đa số
quần chúng hiện vẫn còn
khá xa lạ ngày tối
họ suy đoán tuổi đời
ta quá quắt chỉ dạng
u năm mươi đương giữa
chợ chơi tới chết thở
nói đúng nghĩa của từ
tự do hoàn toàn (chuyện
bao lâu nay ngày tối
đã chẳng màng tới quá
khứ kịch liệt thì sá
chi tương lai sống với
một đời sống thuần – con
cá sống nhờ nước!) bố
khỉ.
HỒI NÀY ƯA KHÓC CƯỜI LÃNG NHÁCH
cứ giấc 12 giờ
quí vị (thánh thần) cầm
ống kiếng vạn hoa lên
lắc độ vài chục lần
đoạn kê tai sẽ nghe
tiếng bấc tiếng chì của
chính tôi ở trỏng vang
ra còn giả như quí
vị (thánh thần) dám chui
vô trong sẽ thấy tôi
tự động ép xác vào
vạn hoa và khi đã
ở hẳn trong ống kiếng
sống đời quí vị (thánh
thần) cứ tự tiện đứng
hay nằm ngồi tùy thích
nhưng nói trước việc đầu
tiên quí vị (thánh thần)
phải chặt bớt tay bớt
chân bẻ bớt răng (quên
mình đi) ăn nói thực
nhỏ nhẹ sao cho giống
lũ vạn hoa chả cần
giống tôi bởi không phải
trông nồi trông hướng nên
không việc gì quí vị
(thánh thần) sợ làm kinh
động bọn ảo giác ác
hoa còn muốn sống đời
đời trong ống kiếng vạn
hoa như tôi đã sống
bao năm qua quí vị
(thánh thần) nhớ luôn tâm
niệm đám trí nhớ chẳng
khác thứ kẻ thù truyền
kiếp (hồi tưởng về quá
vãng sẽ khiến người ta
sầu khổ) giả như có
thể bóp nát trí nhớ
thì bóp hệt bóp bánh
tráng nhá! phần tôi o –
kay tự nguyện nhắm lúc
nào ép xác vào vạn
hoa lúc nào không hòng
cho quí vị (thánh thần)
được tự do tự tung
tự tác từ bây giờ
trở đi chuyện công/ tư
của quí vị (thánh thần)
có dễ chịu chả dễ
chịu phải ráng làm sao
giết tôi chết!
ĐÔI CO
tôi không biết chuyện gì
sẽ xảy ra giữa tôi
và cái ngáp vặt của
chú sóc nhỏ nhưng rõ
ràng khi đó tôi thấy
một vạt nắng bóng bẩy
đổ lên mối sầu tôi
đìu hiu bao năm ròng chú
sóc nhỏ thì câm nín
chả nói làm gì nhưng
phần tôi tôi phải nói
không sẽ quên mất bị
vì giữa tôi và cái
ngáp vặt của chú sóc
nhỏ chả biết chuyện gì
sẽ xảy ra tôi muốn
nói do sự câm nín
của chú sóc nhỏ cũng
chả phải nói làm gì
phần tôi tôi phải nói
chao ôi không sẽ quên
mất trước mắt tôi khi
đấy một vạt nắng bóng
bẩy đổ lên mối sầu
tôi bao năm ròng nom
thực đìu hiu!
CHUYỆN
trong thâm tâm tôi (dân
chơi) vẫn luôn ao ước
ra đời hễ nom thấy
cô nào làm thơ thường
trực thì kiếm cách làm
cho cô ta có một
đứa con gặp trăm cô
làm trăm con (dứt khoát
không để có kiểu – năm
mươi con lên núi/ năm
mươi con xuống biển) cứ
tưởng tượng nội việc đứa
trẻ lớn khôn trong mỗi
ý nghĩ thơ của một
người mẹ làm thơ thường
trực niềm ao ước trong
thâm tâm tôi (dân chơi)
như được hun đúc lớn
thêm ra đời hễ nom
thấy cô nào làm thơ
một cách thường trực lập
tức niềm ao ước làm
cho cô ta có một
đứa con trổi dậy mạnh
mẽ nghĩa là tôi rất
muốn kiếm cách làm cho
cô ta có một đứa
con chao ôi tưởng tượng
mỗi đứa con chúng lớn
khôn nơi mỗi ý nghĩ
thơ của người mẹ làm
thơ một cách thường trực
thì tôi thấy cùng lắm
ngày/ tối chúng thơ thơ
thẩn thẩn cỡ tôi là
cùng!
SỰ ĐA CẢM
Còn biết phải làm gì chứ!
Tôi rất ham muốn gần gũi
Xác thịt với cô ta mỗi
Lần cô ta ghé chơi tôi
Mừng phát điên lên chuyện ham
Muốn gần gũi xác thịt với
Cô ta đã như một nhu
Cầu khao khát ngay lập tức
Được lên giường với cô ta
Khiến không sao chờ đợi – dẫu
Chỉ khoảnh khắc! nhưng thử nghĩ
Mỗi lần ghé chơi cô ta
Muốn phải xem tivi một
Chút – thư giản một chút – làm
Quen chỗ tôi trọ (cũ kĩ)
Một chút – thậm chí cô ta
Còn muốn tôi chạy ra chợ
Mua bao gạo – chai nước mắm
Ghé hàng quán gần đấy một
Chút – nếu có thể tạt vô
museums xem tranh! quả tình
Có lẽ – do cô quạnh quá
Lâu ngày tôi nghe theo chạy
Hộc tốc ra chợ mua bao
Gạo- mua chai nước mắm thậm
Chí còn tạt vô museums
Xem tranh! thú thực – làm tốt
Những sự việc như thế vẫn
Không sao giập tắt nổi chuyện
Ham muốn gần gũi xác thịt
Với cô ta phải nói tôi
Đã hồ hỡi hoàn thành dẫu
Mỗi việc một chút nhưng hết
Sức mau chóng vẻ vang và
Vội vã trở lui lại phòng
Trọ – giời ạ! tới nơi trăm
Bận như một cô ta ngủ
Khì – trên tay luôn nắm chắc
Tờ giấy viết sẵn dòng chữ
“Để cho em ngủ một chút
Nhá!” tôi còn biết phải làm
Gì chứ!
MƯỜI PHÚT
Nghĩ. để mọi chuyện êm
thắm. nhưng. không giống bao
kẻ. với các lí lẽ
riêng. tôi chèn chữ chật
Cổ họng. chả ai đâu
gánh được nỗi khổ riêng
của ai. vậy rồi. tôi
chẳng cách chi ngậm họng
Nổi. thôi. để mọi chuyện
êm thắm. không giống như
bao người khác. tôi lèn
chữ. đã thành câu. đại
Khái: trăm năm trong cõi
người ta. chữ tài chữ
mệnh khéo là ghét nhau*
sâu xuống đóc họng. hòng
Đếch phải suy tính nọ.
kia. vì. nói cho cùng
ai đâu gánh được nỗi
khổ riêng của ai. vậy
Rồi. tôi nói. liên tu
bất tận (!) lạ một điều.
giọng nói giờ ngập màu.
sắc. cùng với tuyền những
Lí lẽ riêng.
*kiều, nguyễn du.
SÁNG THỨ TƯ
sáng nay trong đầu
giai điệu “ballet
suite từ – the nut –
cracker”của tchai –
kovsky cứ dợn
qua/ lại vào buổi
sáng nay như những
ngày này thiệt – tôi
chỉ việc ăn không
ngồi rồi! và vì
sự ăn không ngồi
rồi hắn đã khiến
cho thân – tâm luôn
cảm thấy tưng– một
cách hưng phấn hết
sức. đừng ai nói
việc ăn không ngồi
rồi sẽ không có
cửa cho hạng – kẻ
như tôi nghen. vào
những ngày này phải
như buổi sáng nay
khi mà giai điệu
“ballet suite từ –
the nutcracker”
của tchaikovsky
cứ dợn qua/ lại
trong đầu khiến tưng
hết sức – thiệt! chỉ
muốn ăn không ngồi
rồi miết – anh iêm
ạ!
THÁNG MƯỜI MỘT SURPRISE
tôi thức khá sớm ngày
nào cũng vậy sáng nay
ngồi đối diện bóng mình
dáng bóng chả khác khúc
đường cái trong đầu tôi
hiện nhiều ổ bánh mì
nổi trôi hình hài mỗi
ổ bánh mì dài khác
nhau mà quả chỉ mỗi
cái bóng biết tường tận
mỗi ổ bánh mì hình
hài dài tới đâu thôi
trong khi còn đương xác
định hình hài ổ bánh
mì nào dài còn vẹn
nguyên sống được nhờ ấp
tuyền hơi hướm đời thường
thì cái bóng luôn miệng
thúc giục tôi mỗi ngày
đắp bồi hừng đông vừa
rạng sao cho em luôn
đỏ da thắm thịt hãy
gánh lấy mối sầu kiếp
nạn lẫn nỗi đau đáu
em trông vời ôi chao
hình hài mỗi ổ bánh
mì dài một cách cực
mang mang giả mà
thật thật mà hệt cổ
tích những ngày đầu tháng
mười một dẫu thức khá
sớm mỗi ngày tôi vẫn
hàm ơn em chuỗi tiếng
cười luôn lấp lánh từng
ổ bánh mì thịt nguội
thế nào rồi cũng rời
đây còn xuống phố tôi
không quên xách cái bóng
theo cùng với mày mặt
tươi tỉnh thơ tình ra
thơ tình nửa ổ bánh
mì vẫn chỉ nửa ổ
bánh mì nửa sự thật
không thể nào sự thật
vậy nhá! ở đây vẫn
chỉ riêng mỗi bóng biết
được hình hài mỗi ổ
bánh mì dài tới đâu
thôi!