THƠ HƯỜNG THANH
__________________
BÍ MẬT CỦA CON
gửi Như quỳnh de prelle
Người mẹ tin cậu bé có một
bí mật như bí mật ấy chỉ
tin người mẹ của cậu bí mật
không tin cậu bé giữ bí mật
vì cậu luôn luôn nói dối mẹ
những hôm cậu đi chơi là những
hôm tìm cách che giấu bí mật
người mẹ vẫn tin chiếc bóng phía
sau cậu bé nhưng không tin cặp
mắt sẽ ngủ là giấc ngủ ngoan
người mẹ tin cậu bé có chỗ
cất giấu bí mật như bí mật
không tin người mẹ sẽ tìm nó
trong giấc mơ như giấc mơ không
tìm sự thật trên thân cây ngoài
vũ trụ dù biết cậu bé luôn
tin vũ trụ có ông thần ngăn
giữ bí mật nhưng bí mật không
tin cậu bé có ông thần biết
tạo ra phép lạ để người mẹ
sẽ không tìm thấy nhưng người mẹ
vẫn tin tưởng bí mật ấy tạo
ra con đường mà cậu con trai
không tin người mẹ mình vì cậu
luôn nói dối ngày hôm nay đi
chơi một mình là ngày cậu không
muốn mẹ nhìn thấy cậu làm mất
bí mật…
8.2016
BỨC TÂM THƯ
Vị bác sĩ cuối cùng gửi
tâm thư cho thượng đế xin
đừng chúc lành đến cái chết
hay sự sống của hàng ngàn
người nằm trong bệnh viện “chúng
tôi cần con đường tốt để
vận chuyển thiết bị y tế” trong
một cuộc vây hãm đến khốn
cùng của Aleppo “chúng
tôi cần hành động” để mở
ra tuyến đường nhằm cứu cái
chết trước khi sự sống trở
nên tồi tệ “thưa thượng đế
cái chết đang vây hãm cuộc
sống đến khốn cùng” xin Ngài
mở ra con đường tốt khi
những đứa trẻ sơ sinh phải
đưa xuống tầng hầm ngột ngạt
“chúng tôi chưa thấy sự nỗ
lực nào từ thượng đế” vị
bác sĩ ghi trong thư thứ
lỗi với một tư cách bác
sĩ “là phải chọn ai phải
sống ai phải chết” nhiều em
nhỏ được chuyển đến phòng cấp
cứu bị thương quá nặng bởi
cái chết đang vây hãm sự
sống đến khốn cùng của Al-
eppo “thưa thượng đế, ngài
không có quyền năng để chấm
dứt nỗi đau nhưng chúng tôi
những bác sĩ cuối cùng – cần
hành động để mở ra tuyến
đường cứu tế trong cuộc vây
hãm trước khi Aleppo
bị biến mất khỏi bản đồ.
13.8.2016
Aleppo: Một thành phố của Syria.
CẦU MÓNG
những con ong làm
tổ ở đó nơi
gầm cầu xanh nhạt
những cặp chân dính
vào cặp mắt gầm
cầu xanh nhạt những
cặp tay ong trẻ
mọng bám vào bám
vào tháng ngày dưới
gầm cầu xanh nhạt
những tiếng cười làm
tổ ở đó đó
là tiếng cười của
những con ong trẻ
mọng sinh sống dưới
gầm cầu Móng chúng
đã quen các ngày
mưa lũ bão qua
những cặp chân dính
vào cặp mắt vắt
vẻo những thanh sắt
xanh nhạt những cặp
tay bám vào bám
vào bên dưới nước
nước cuồn cuộn chảy
nơi gầm cầu những
giọt nước mắt làm
tổ ở đó.
26.9.2016
HẠT ĐẤT
Hạt đất rơi ra
và tôi nhặt lên
nhiều hạt đất rơi
ra làm tôi thành
cậu bé hai tay
gom lại nhiều hạt
đất và cứ nhặt
lên như nhặt được
điều không thể nhặt
lấy là điều gì
không nhặt được chỉ
kịp thành hạt đất
cậu bé gom tay
lại và nhiều hạt
đất rơi ra từ
đống đất trên xe
tải rơi ra như
điều không thể nhặt
lấy được nữa bởi
trong vòng tay cậu
đống đất rơi ra
liên tục và tôi
đã nhặt lên cho
chính thời xa xưa.
GIẤY DÁN TƯỜNG
Những mẩu giấy dán trên tường
như dấu hỏi vì chỉ có
dấu hỏi trong mẩu giấy trắng
rất nhiều dấu hỏi đang lắng
nghe dấu hỏi / những mẩu giấy
đang có tiếng nói / những mẩu
giấy đang có cùng sự phản
ánh / những mẩu giấy không bao
giờ im lặng trên bức tường gạch
khô những tờ khiếu nại chỉ
có một dấu hỏi trong mẩu
giấy trắng rất nhiều dấu hỏi
hỏi nhau về dấu hỏi / những
mầu giấy không bao giờ bất
đồng hay chia rẽ tiếng nói
thật cảm ơn mẩu giấy được
dán lên tường / bức tường gạch
khô mãi là bức tướng nếu
mất đi những mẩu giấy có
thể sống không cần dấu chấm.
CUỘC TIẾN HÀNH CHUNG GIỮA ĐÊM
Mùi khai được bắt đầu ngay
chỗ bóng tối trong bóng tối
mùi khai cũng kết thúc nhanh
chóng hắn bước ra khỏi mùi
khai nhưng hắn tiếp tục đi
vào bóng tối bóng tối bình
thường đâu có lỗi gì đâu
hắn vì coi thường mùi khai
và mùi khai đã xem thường
bóng tối hắn leo lên bóng
tối rồi tiếp tục leo đến
khi thành tên trộm tin vào
khả năng sẽ lấy được ánh
sáng cho đời hắn nhưng hắn
vẫn không tin ánh sáng cũng
chỉ là bóng tối tại nơi
hắn đã ngộ nhận hắn có
bắt đầu trở lại với mùi
khai và bước vào mùi khai
như một cách tự trọng và
hắn để bóng tối bước ra
ánh sáng hắn liệu có làm
được không bởi chỉ hắn biết
mùi khai ở chỗ nào rồi mà…
LÊN LẦU NGẮM PHỐ
Cái phố tôi ở trên cao như
trên giá treo cổ mỗi bước chân
lên lầu làm sợi dây thừng run
bần bật trên bậc cầu thang run
bần bật cái trí tưởng tượng tôi
ừ tôi phải lên trên mới thấy
thành phố vào ban đêm đang treo
những ngọn đèn trong những ngọn đèn
đang treo những người thợ điện hôm
trước leo lên để nhìn thấy những cặp
tình nhân đang treo một cách lõng
léo thời gian yêu nhau dưới những
cây cầu bắc qua sông thành phố tôi
ở chỉ là phần nhỏ giữa bao
thành phố khác ừ thì thành phố
ở trên cao phải lên bằng bậc
cầu thang chung cư mới thấy những
quả tim hiền lành phía dưới đang
làm sợi dây thừng ngày một căng
cứng treo quả tim mất nguồn mạch.
NGƯỜI ĐÀN BÀ BÉO
Bởi từ đó thế giới là
của bà cả vũ trụ này
nữa bởi không có gì là
giới hạn cả giấc mơ khi
chưa thể nào trải qua người
đàn bà tiếp tục tới giấc
mơ của bà trong căn phòng
các bức ảnh ảnh nào cũng
có ảnh thế giới bà bức
ảnh cũ nhất là lúc bà
đón hình ảnh cái siêu thị
đi vào nhà bà bức ảnh
gần nhất là các hình ảnh
siêu thị lẫn va vào nhau
và bà ngồi ở giữa với
cái cười chưa tới lúc mãn
nguyện vì bà biết rằng bà
chưa đạt tới giấc mơ bởi
giấc mơ là điều vô hạn
người đàn bà vẫn còn đó
cảm xúc qua những đêm nghe
người chồng hoặc tiếng khóc òa
con trẻ làm thế giới bà
như lẫn va vào thế giới
khác bởi từ đó bà là
người không thể nào biết mình
ở đâu trong vũ trụ ở
đâu trong bức ảnh treo tường…
TIỆM BÁNH PIZZA
Nơi ngã tư đi
vào ngã tư khác
nhau giữa dòng xe
ào ạt đi vào
ngã tư cô bé
cũng vừa bước vào
tiệm bánh buổi sáng
để làm buổi sáng
đi vào ban đêm
bằng cuộc di chuyển
giữa hành lang cạnh
thực khách đang ăn
và cô bé không
thấy được khách trong
vô khối thời gian
di chuyển làm việc
nơi ngã tư đi
vào ngã tư cũng
ngay trong tiệm bánh
mỗi bước chân như
một chiếc đồng hồ
cổ chậm dần nơi
cô bé ngồi nghĩ
thời gian còn lại.
MỘT NGÀY KHÔNG THỰC
Chiều qua đường mua
bánh mì không không
còn thỉnh thoảng ngày
nào đi qua đường
mua bánh mì về
chấm nước tương khi
con đường quen thuộc
vẫn rảo chân qua
người mua bánh mì
không thôi / ý nghĩ
đã đi trước rồi
khiến kẻ đi sau
(tức là người đi
mua bánh mì không
chấm tương) trở nên
không thực vì trước
đó con đường quen
thuộc đã bước qua
người đàn ông để
đến mua ở đó.