DỊCH, THẬT ĐÁNG SỢ PHẢI KHÔNG- Phạm Quyên Chi

mẹ ơi mẹ mới buổi tinh
sương trời đất còn đọng lại
chút ướt át của đêm hơi
con nghe tiếng khóc bà năm
bà bảy hàng xóm ồ ề
“thâu con về đây, về đây”
Dịch bệnh là gì? Trên nhà
bố đóng kín cửa rồi nằm
im thin thít con cuồng chân
cuồng tay muốn đi bắn bi
thả diều chạy vun vút theo
ngọn diều bay cao trách thằng
Đông thằng Mẫn nó chẳng dám
mò chân ra khỏi vườn hay
Dịch làm ám ảnh cả kí
ức người gần người sống để
yêu thương nhau mà giờ đây
cũng không còn thấy được nét
mặt buồn bố còn nói thí
dụ không còn đến trường lớp
ôi tương lai con chẳng là
đen như mực nay ngồi đây
trong ô cửa một chút nhìn
trông bầy chim non ríu rít
mà vấn vương vấn vương Dịch
chưa qua hay qua đi rồi
sao giống những bí mật trần
gian quá vậy? Ngần ngại hết
sức trước sự hoang hoải nắng
hắt bóng lên phên cửa nắng
lùa giờ lung lay chiếc lá
bay và cả bông hoa nở
rực rỡ ngọt ngào à chút
nữa là đã ào ra sân
nhưng không được nhưng không được
vì sao thế nhỉ? Ai chưa
về, còn ai chưa về?