Chùm thơ – Đỗ Quyên

Đỗ Quyên

TÂN HÌNH THỨC THƠ MƠ

(Lời tác giả nhắn một

số độc giả rằng nếu)

Như bạn vừa qua một
chiêm bao đẹp về nội
dung dưng mà lại cực
kỳ xàm xét về hình

Thức kiểu mặc cảm Ơ
đíp theo ông thày người
Áo (chớ hổng phải dân
quần) tên Xicmun họ

Phơrớt thì hãy ra
vái bàn thờ (nếu bác
trai bác gái đã viên
tịch) hoặc chào tạ song

Thân (kìa hai bác dậy
từ sớm tinh sương ngồi
chờ bạn chào bố chào
mẹ con đi làm đây

ạ).

20/3/2018

Đỗ Quyên
NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM (*)

qua mỗi một di tích danh
lam em lại kể về một
đoạn trường mình trải thủ đô
cổ kính Âu châu đây cũng

dư dả kiến trúc và lịch
sử che phủ đời em hỡi
người con gái Việt Nam chuyện
em mang tính toàn cầu qua

mỗi danh lam di tích em
khóc hai hàng nước mắt anh
đỡ không kịp hai tay Âu
châu ngàn năm văn hiến tất

sẽ bao hết nỗi đau hỡi
người con gái Việt Nam chuyện
đặc nhân loại thời nay qua
mỗi di tích danh lam em

người con gái Việt Nam lại
kể lể rồi than khóc giữa
cả kinh thành Âu châu anh
chàng trai cùng xứ Việt lại

là người nghe rồi chép thành
thơ cũng kiêm người đỡ hai
hàng nước mắt của em hỡi
người con gái Việt Nam

20/7/2018

———

*) Mượn tên bài thơ nổi tiếng của một nhà thơ rất nổi tiếng thế kỷ trước

THƠ MƠ KHỈ

Không chỉ xảy ra với
con người hiện tượng mơ
cũng xảy ra ở loài
động vật có vú và

Một số loài chim khoa
học đã chứng minh còn
trong mơ văn học nhất
là thơ đang tìm ra nhiều

luận chứng.

Đêm mơ chú khỉ nhà tôi
ghẹo gái trẻ rồi cất lời thành thơ.

22/3/2018

CHUYỆN BỒ TÈO

bồ ơi ta cứ nao
nao tự hôm người quyết
sẽ du hành về chốn
cũ ngày qua cảm giác

đó nặng nề hơn đến
mức ta không hiểu chính
mình có lẽ vậy đêm
qua lại mơ màng và

thấy người đi về một
nơi không có ta chỉ
chốn cũ kẻ xưa lạ
hoắc chao ôi không như

đêm trước lần này ở
một nhà ga với chuyến
tàu nơi nào đó Việt
Nam bồ biết mà ta

lâu rồi không về chốn
cũ kẻ xưa cho dù
du hành một mình hay
hai mình đến mức ta

không hình dung nổi nhà
ga quê hương mình bây
giờ buồn hay vui hay
không buồn không vui thôi

mà bồ nghe này ta
và người đứng chờ mà
cả hai đâu nói nên
lời giữa đám đông lời

nhiều hơn cả người đi
người tiễn ôi lời người
ta chớ đâu lời người
mình thế nên ta nước

mắt chứa chan còn người
của ta (chớ không phải
người của người) thì mặt
buồn và lạnh băng thế

rồi tay nắm tay không
rõ tay ai nắm tay
ai gì mà bồ cứ
giận ngang xương vậy để

kể tiếp cảm thấy như
một hai nụ hôn vồi
vội trên tóc ta thì
tàu xịch đến người biến

mất trong dòng người ta
úp xúp kiếm tìm vô
vọng chỉ những hình gương
mặt lạ nhấp nhô nhấp

nhô bồ sao đó ta
lạc mất người theo đoàn
tàu chạy ta còn giữa
sân ga không người và

bóng đêm nhập nhoạng tay
bồ sao lạnh vậy cản
gày nay ta mãi thẫn
thờ buồn nghĩ tới giấc

kể cho hắn cơn ác
mơ hôm lâu và cố
tìm ra nối kết nào
chăng a ta hiểu bồ

ạ vì ngu ta đã
mộng nên thằng chả quất
ngựa truy phong mà du
hành về nơi không có

ta chỉ chốn cũ kẻ
xưa lạ hoắc đến ngay
chả cũng chẳng biết bây
giờ buồn hay vui hay

không buồn không vui thây
kệ chuyện cũ bồ đặt
bàn tay lạnh lên bụng
ấm của ta sẽ thấy

tiếng động khe khẽ rồi
nghe hết câu chót ta
cũng sẽ nói mớ đêm
hôm nay khi không còn

chả mà có người khác
thay thế chả: ta yêu
bồ!

26/5/2018

bên chiếc lá sắp rơi