BÀI THƠ – VƯƠNG NGỌC MINH

 

Thơ (Khỉ thật!)

cái nhan BÀI THƠ này
hiện nay đang ngoài luồng
do vẫn chưa được tôi
thừa nhận (ai sống ráng

sống ai chết cũng đã
chết rồi!) nên chốc chốc
cái nhan BÀI THƠ lượn
qua lượn lại khi ngang

mặt khi sau ót lắm
lúc cứ chực chui (lọt)
vào hai lỗ tai có
ngửi thì cái nhan BÀI

THƠ lên hơi đầy mùi
máu phát hoảng cho hai
tay bụm hai lỗ tai
nhẩy dựng đảo mắt ngó

trước sau dáo dác chả
thấy cái nhan BÀI THƠ
khứng cảm giác hụt hẫng l
ẫn thất vọng tôi hét

toáng lên “mày có muốn
ăn đòn không thì bảo?”
dường đọc được ý nghĩ
tôi cái nhan BÀI THƠ

vụt tới lượn lờ ngang
mặt tôi đứng im một
mặt bình tĩnh quan sát
mặt khác định bụng sẽ

thừa nhận cái nhan BÀI
THƠ cho vào luồng đồng
thời đặt làm nhan bài
thơ này luôn tuy nhiên

do cái nhan BÀI THƠ
cứ lượn lờ hết ngang
mặt lại vòng ra sau
ót chốc chốc chực chui

(lọt) vô hai lỗ tai
phải nói một cách rốt
ráo tôi chẳng nhận ra
được chút gì từ hình

dạng (bản sắc) cho chí
bản chất quá bực bội
lẫn ngán ngẫm tôi quyết
sống mái ăn thua đủ

với cái nhan BÀI THƠ
bật cửa lòng cốt hương
có mùi bướm xộc suồng
sả mang bộ mặt người

đời nhìn đều lầm tưởng
kẻ không bao giờ có
lối thoát nào khác ngoài
tự trầm cực kì láu

cá (vặt) tôi dợm bước
hẳn vào cuộc lữ (nghĩa
là nọ nay tôi vẫn
đứng ngoài!) còn đang xớn

xác cái nhan BÀI THƠ
lập tức đá sập hai
cánh cửa lòng tôi xông
thẳng vào dòng chính lưu

ối đây quả lỗi lầm
hết sức nghiêm trọng chả
việc chi đi sống mái
quyết ăn thua đủ với

cái nhan BÀi THƠ bởi
nói rốt ráo tự thân
cái nhan BÀI THƠ chả
dính dáng gì tới nội

dung bài thơ đặt để
chẳng qua cái cớ nhằm
cho có!
..
vương ngọc minh.