Nguyễn Văn Bút
CHIỀU THÁNG BA
Ô kìa! Hoàng hôn rớt
Trên tay tôi ngơ ngác
Cầm con diều đứt dây
Đầy màu sắc nhưng lạnh
Lẽo làm tôi ớn cả
Sống lưng mà không thể
Bỏ chạy đi ngay lúc
Này ngoài bờ sông nước
Róc rách không dễ chịu
Khi chiều tháng ba nằm
Im lìm như trái tim
Không còn biết nghĩ ngợi
Nhiều về chiều tháng ba
Năm trước lục lọi trong
Trí nhớ chẳng có gì
Ngoài việc tôi bỏ chạy
Và hoảng loạn trước trận
Cải vả đập cả con
Đường về nhà tôi lúc
Hoàng hôn nhuộm đỏ giấc
Mơ đến nóng rực chiều
Tháng ba làm cọng cỏ
Hoang dại bờ phờ trên
Đôi mắt thằng bé chưa
Từng hối hận về cuộc
đời đi đâu đó vào
chiều tháng ba không hẹn.