Thanh Tâm Tuyền
DẠ KHÚC
Anh sợ những cột đèn đổ xuống
Rồi dây điện cuốn lấy chúng ta
Bóp chết mọi hi vọng
Nên anh dìu em đi xa
Ði đi chúng ta đến công viên
Nơi anh sẽ hôn em đắm đuối
Ôi môi em như mật đắng
Như móng sắc thương đau
Ði đi anh đưa em vào quán rượu
Có một chút Paris
Ðể anh được làm thi sĩ
Hay nửa đêm Hanoi
Anh là thằng điên khùng
Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới
Chiếc kèn hát mãi than van
Ðiệu nhạc gầy níu nhau tuyệt vọng
Sao tuổi trẻ quá buồn
như con mắt giận dữ
Sao tuổi trẻ quá buồn
như bàn ghế không bầy
Thôi em hãy đứng dậy
người bán hàng đã ngủ sau quầy anh đưa em đi trốn
những giày vò ngày mai
-Trích Liên Đêm Mặt Trời Tìm Thấy-
Mai Thảo
NGHE ĐẤT
Nằm đây dưới bóng cây xanh
Nhìn qua lá biếc lại xanh sắc trời
Mát thơm đất trải bên người
Nghe trong ẩm lạnh da người cũng thơm
Đất lên hương, thấm qua hồn
Nghe
Vui thoáng đến với
Buồn thoáng đi
Giữa giờ trưa nắng uy nghi
Bóng vây vây nhẹ hàng mi cúi đầu
Người nằm nghe đất bao lâu
Tai nương ngợ tiếng đời sau thở dài
Lung linh sóng nắng đan cài
Cõi Trong điệp điệp
Cõi Ngoài mang mang
Chợt đâu rụng tiếng phai tàn
Rơi ngưng nửa dáng nắng vàng trôi qua
Linh hồn thiếp giữa triều hoa
Bóng hình thôi đã nhạt nhoà quanh thân.
-Trích Ta Thấy Hình Ta Những Miếu Đền-
Khế Iêm
EM ĐÃ BAY ĐI
Tưởng nhớ người em gái
Một mẹ già ngồi bên xác con
Trong đêm sâu mặt trời rất rộng
Trong đêm sâu cánh đồng ấm mộng
Em bay ngang em cười mênh mông
Hỡi đôi mắt nhìn ta ái ngại
Hỡi đôi mắt vời ta ở lại
Hỡi đôi mắt nhìn ta ngây thơ
Hỡi đôi mắt ngủ quên trong mơ
Ta kéo xác em đi trên đường phố lạ
Một thoáng qua thôi em đã là tro bụi
Một thoáng qua thôi em đã qua đời
Bão tố nào vùi một cánh chim côi
Một người yêu đứng khóc bên mồ
Một rừng hoa tươi giữa chốn khăn sô
Em đã đi đâu chỉ còn màu nắng dại
Hay đã tan thành một chút hư vô
Trịnh Y Thư
GIÓ TÊ LÒNG VIỄN XỨ
Tôi vẫn nhớ khúc quành thế kỉ
ba mươi năm
mà như một thoáng phù vân.
Gió tê lòng viễn xứ
gây gây nỗi nhớ
và những điều không hiểu.
Chỉ còn mớ kí ức thảm thương
làm hành trang cho những
chuyến hành hương tuyệt vọng.
Nào biết có một bến bờ
bên kia vùng đất khô gió lạnh.
Trong giấc mơ những năm tháng lưu đày
tôi nhận ra nỗi đau tủi nhục
của kẻ sống trọn kiếp trong bóng đêm.